Đoản văn: Tự cảm (2013)

Cố Hương
Kỷ niệm cố hương (tranh màu nước mực Tàu, Tiểu Phi)

Trong đầm hoa sen nở rộ, con chim chào mào hót lanh lảnh làm xao động nước hồ. Tiếng cá quẫy xoành xoạch dưới lá sen xanh trêu ngươi hai chú chim bói cá lượn qua lượn lại. Trời đã bớt nắng đi, cạnh hồ nước những cành liễu thả tâm tình theo gió. Không chút hoài nghi gió cuốn về phương nào, liễu thì chỉ biết nương theo phương ấy. Gió phất phơ từng sợi mảnh, rủ xuống như vờn trên sóng, đùa vui. Cây hoa nhỏ xinh cũng rung rinh dưới đất mà phụ họa.
Trong vườn cỏ mọc xanh rì. Những tán cây lộc vừng điệu đà chẳng kém, soi mình che một góc ao. Ở ngoài, nắng vươn lên cành lựu trái đỏ ẩn hiện. Bờ tường nhà kia cao cao che khuất một góc um tùm chẳng rõ là chanh hay bưởi. Giàn thiên lí trườn hẳn ra ngoài sân, tràn qua một phần mái dẫn tới tận nơi cánh cổng còn hơi khép mở.
Những tia sáng cuối ngày đamg chảy thành từng giọt, nghiêng nghiêng lướt qua khoảng sân rộng, đổ từng vệt dài bóng nắng từ mái qua thềm chia bậu cửa thành nửa xám nửa vàng. Hai khóm cúc vô tâm chắc vẫn đùa với nhau mặc kệ thời gian luồn qua từng tán lá. Trên vách nhà hắt vào chùm nắng yếu ớt, thấy vẫn còn treo nguyên bức tranh “Mùa thu đang trở về”, vẻ lãng mạn, thanh tú, nhẹ nhàng như nước cuốn.
*
Chiều tà. Bóng đã xế hẳn, hoàng hôn xuống dần, một đàn cò túa ra, giang cánh trắng bay cắt ngang mặt trời đang đỏ như trái cầu lửa. Chắc là thời gian đang trôi đấy!
Thấy bóng cò bay trên nền trời mà lòng chợt hỏi, chẳng biết đàn chim én mới hôm trước cũng bay đến nơi này, nay đã về đâu nhỉ? Nghĩ đó mà chạnh lòng. Bất chợt cảm thấy gió thổi mát rượi mà có chút gì đó thật phũ phàng, mây trôi hồng đỏ mà dường như có phần lãnh đạm. Có chút tâm trạng gì đó hơi lộn xộn. Nắng tắt nhanh lắm. Vào thời khắc ấy, chẳng đủ thời gian kịp nghĩ gì. Tất cả hối hả ra về cho kịp tối. Đàn trâu đen trũi lầm lì trên bờ đê lộng gió. Vọng lại tiếng “u u” trên bầu trời khi gần khi xa, chỉ có nhịp điệu là cứ ê a, thong thả.
*
Chiếc giường gỗ trong nhà nằm đợi từ đông sang hạ. Có người thích trải mảnh chiếu cói khô rang thơm mùi ngai ngái, có người lại trải chiếu trúc bóng màu xanh ngà mát rượi. Gió mát từ đâu lùa vào, cố tình thổi bay lá thư đứa con gái viết cho cha nó còn đang để trên bàn. Chẳng biết thư viết gì. Cũng chẳng ai rõ thư đã xong chưa.
Trăng dìu dịu qua ngang nhà, vượt lên ngọn cây. Ánh trăng đi đếm từng chiếc song cửa, trải dài chúng xuống nền nhà trông nguệch ngoạc như trẻ tập vẽ mà vui mắt. Hai con cún con đuổi chuột sột soạt quanh sân không biết chán, hai cái bóng của chúng lúc dài lúc ngắn, chao lượn qua nhau như đang diễn kịch vậy.
Qua chiếc mành thưa ngăn gió ngoài hiên, dường như thấp thoáng hoa quỳnh của đêm mới nở. Nhưng rồi lại có vẻ gì đó giống như mùi hương nhài thoang thoảng đưa vào, thật làm người ta dễ ngủ khi trăng non đã quá đỉnh đầu…

About Tiểu Phi 96 Articles
Thật may mắn được kết nối với tri thức nhân loại để học hỏi mỗi ngày!

2 Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*