
Hãy vui nhé, dẫu muộn màng năm tháng
Giữ nụ cười môi đỏ, lúc không anh
Bao yêu dấu, nổi chìm theo dòng xoáy
Mỗi hoàng hôn, trở giấc, mãi không lành
Anh để đó, vầng trăng chưa từng lặn
Trong trời đêm thăm thẳm, phía vô bờ
Đây núi đá, thềm lau, kia bóng nước
In lời thương để xóa, đến không ngờ…
Anh đã gọi ngàn câu, không lời vọng
Đá lạnh lùng, suối lệ hóa thành băng
Em dẫu đốt, cả rừng phong lá thắm
Có thể nào sưởi ấm gió đêm trăng?
Nếu ân ái bạc như vôi trắng xóa
Chẳng nên buồn, ngày ấy chút tình si
Mùa Xuân đó, hồn nhiên, em – lá mới
Lá thay mùa, chuyện cũ sẽ quên đi.
(Tiểu Phi – 2012)
Leave a Reply