
Anh về lại trước mặt mình, mỗi cỏ,
Cỏ thôi mềm, đổ úa, cỏ tàn nhang!
Môi hóa đá… quên nụ hôn từ đó,
Chắc nụ hôn lưu lạc chốn hoang đàng…
Cây mê tơi đếm ngày trăng vào lạnh
Lá phụ mùa, rơi đáy mắt, đành quên,
Thu cuống quýt, hôn nụ hôn chiều cũ,
Muộn mất rồi, chỉ tại… phố không tên!
(Tiểu Phi)
Leave a Reply