
Dẻo thơm khi hạt nắng chiều
Ta đi tìm mãi cái điều ẩm ương
Thị Mầu lại ngẫm mà thương
Dễ gì bạc ác đến nhường ấy đâu?
Trận cười nông, trận khóc sâu
Vở chèo thì khép cơi trầu còn nguyên
Giải oan chi tới cửu tuyền
Lúc xưa Thị Kính cầm duyên làm gì?
Chốn người, người trốn, thiên di
Xập xòe mũ áo chắc gì dám yêu?
Trống chèo chưa đánh mà xiêu
Nhường cho em những đặt điều về ta…
Leave a Reply