
Tôi tự hát. Với tay mình, như thể
vết sần sùi, chưa tẩy xóa thời gian.
Rồi em nữa, ẩn mình, đêm khốn khó;
hương ngọc lan lạt thếch cửa thiên đàng.
Tôi tự hát. Khúc đồng dao cháy dở.
Hoa cỏ vàng vạt xém một triền sông…
Là em đó! Làm trăng quên sáng đấy,
… chín mọng, rơi trầm mặc, bến không chồng.
Tôi tự hát. Như loài chim về tổ;
nắng ê chề lầm lũi gói tà dương;
cây thiếu gió… bóng chồng lên những bóng.
Có thể nào, đệm phách cũ: cung thương?
(Tiểu Phi)
Leave a Reply